“ 2. Mọi người có quyền tự do ngôn luận. Quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp nhận và truyền đạt mọi thông tin, ý kiến, không phân biệt lĩnh vực, hình thức tuyên truyền bằng miệng, bằng bản viết, in, hoặc dưới hình thức nghệ thuật, thông qua bất kỳ phương tiện thông tin đại chúng nào tuỳ theo sự lựa chọn của họ.
3. Việc thực hiện những quyền quy định tại khoản 2 điều này kèm theo những nghĩa vụ và trách nhiệm đặc biệt. Do đó, việc này có thể phải chịu một số hạn chế nhất định, tuy nhiên, những hạn chế này phải được quy định trong pháp luật và là cần thiết để:
a) Tôn trọng các quyền hoặc uy tín của người khác,
b) Bảo vệ an ninh quốc gia hoặc trật tự công cộng, sức khoẻ hoặc đạo đức của xã hội."
(Điều 19. Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, LHQ biểu quyết năm 1966, VN ký và tham gia ngày 24/9/1982).
Biết được sự thiệt tuy khó, nhưng còn khả dĩ; nói rõ được sự thiệt hầu như bất khả !"... ĐÃ XA RỒI CÁI THỜI MÀ AI NÓI RA ĐIỀU GÌ CŨNG SỢ BỊ PHÊ PHÁN MẤT LẬP TRƯỜNG, CẢ XÃ HỘI BỊ ÉP SỐNG TRONG CÁI VỎ ĐẠO ĐỨC GIẢ, TỪ TRÊN XUỐNG DƯỚI, NÓI THÌ RẤT HAY, NHƯNG LÀM THÌ NGƯỢC LẠI..." (GS Hoàng Tụy)
Suy gẫm hôm nay: "VẪN BIẾT SỐNG LÀ HƯỚNG ĐẾN TƯƠNG LAI, NHƯNG QUÁ KHỨ LÀ TẤM GƯƠNG NÊN SOI LẠI!"

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

Cháu tôi - Ước mơ của bé

Cháu tôi  được giải cuộc thi "Bear for be - Ước mơ của bé"

Ước mơ của bé



Ngày 8 tháng 9 năm 2010
Con thân yêu của ba mẹ.

Chỉ còn hơn 10 ngày nữa là tết trung thu rồi đó con. Năm nào cũng vậy, ba mẹ chở con và anh hai ra nhà bác Ba xem múa lân, xem lân xong thể nào bác trai cũng cho con một hộp bánh trung thu mang về, còn không quên kèm theo lời chúc con và anh hai cố gắng học giỏi hơn năm ngoái. Còn năm nay…con lại ở đây, một nơi mà từ nhỏ lớn lên và cho đến tận bây giờ mẹ mới được biết đến –Bệnh viện truyền máu huyết học thành phố Hồ Chí Minh. Con ơi, mẹ đã đi từng bước chân xiêu vẹo khi chiếc xe cấp cứu của bệnh viện Nhi Đồng I chở con vào đây với căn bệnh ung thư máu, chiếc còi hụ của chiếc xe cấp cứu mỗi lúc như xé nát con tim mẹ, trời đất như tối sầm. Lúc đó, mẹ cứ nghĩ sao cuộc đời này lạnh nhạt quá, đến một hạnh phúc, một nụ cười mà con có cũng không trọn vẹn…

Ngày chuyển viện, con ngồi ngước mắt hỏi mẹ: “Con bị bệnh nặng hả mẹ?” rồi con ngồi cúi xuống mắt đỏ hoe.Và kể từ ngày đó, con của mẹ đã phải chiến đấu với căn bệnh nghiệt ngã này khi tuổi đời mới lên 9, lứa tuổi mà sự hồn nhiên, trong sáng luôn ngự trị ở trong con.

Ngày đó, mẹ thật sự tuyệt vọng…, mẹ chỉ biết khóc thật nhiều về bệnh tình của con.
Ngày tựu trường lại đến, những đứa trẻ khác đã mặc quần áo mới đi học, thì con của mẹ đang vật vã trên giường bệnh, những cơn đau nhức khắp người, con khóc nói với mẹ: “Mẹ ơi, cứu con với! Con còn nhỏ không muốn chết đâu!”. Nghe những lời than thở của con mà mẹ lại tự trách sao thượng đế đã ban cho con một hình hài đẹp đẽ như con, mà không tạo cho con được một con người khỏe mạnh.

Rồi lại một ngày…bác sĩ điều trị gọi ba mẹ vào để thông báo về tình hình diễn biến bệnh của con và phác đồ điều trị của bệnh viện. Từng lời nói của bác sĩ Trúc chậm rãi và đôi mắt hiền từ ngay từ những buổi ban đầu vào nhập viện, rồi sự chăm sóc, quan tâm của các y bác sĩ, và những cô điều dưỡng ở đây đã làm mẹ cảm thấy an tâm và lạc quan hơn.

Mẹ mong con hãy lạc quan và tin tưởng vào cuộc sống nha con. Mẹ biết con trai mẹ giỏi lắm, mỗi lần lấy tủy để xét nghiệm, con đã tỏ ra không sợ đau vì trông cho mau khỏi bệnh để được về đi học, con đã biết hỏi mẹ con tốn nhiều tiền chưa?Và con đã biết lo lắng mỗi khi bị lên cơn sốt Mẹ xót xa lắm nhưng cũng vui mừng lắm khi con đã dũng cảm nói với ba: “Ba ráng lo cho con đi ba, mai này lớn con nuôi lại ba mẹ, nhưng ba mẹ đừng bán nhà, mình biết ở đâu” nghe con nói như vậy ba mẹ khóc trong nước mắt với một sự bất lực vì ba mẹ con nghèo quá.
Ngày mai ba con phải về quê tiếp tục đi làm kiếm tiền và vay mượn tiền để vào chữa bệnh cho con. Mẹ biết từ giờ con phải đương đầu với số phận…Nhưng dù số phận có nghiệt ngã đến đâu, con hãy cố gắng chịu đựng và hãy tin vào cuộc đời này vẫn dành cho con những điều tốt đẹp. Con có thấy không? Mấy cô chú bác sĩ, y tá và những người phục vụ ở đây lúc nào cũng tươi cười, niềm nở, mặc dù họ phải đè nén những bức xúc từ bệnh nhân và người nhà, thông cảm để mang lại niềm vui cho mọi gia đình và sự sống cho những người bệnh như con. Mẹ cũng đã gởi hình ảnh của con đến một số nhà từ thiện. Mẹ hi vọng sẽ có những tấm lòng nhân ái giúp để con chữa bệnh. Vì vậy, con của mẹ hãy can đảm vượt qua nỗi đau này, vượt qua số phận nghiệt ngã này; rồi con sẽ phải được trở lại mái trường tiểu học Quang Trung để học tiếp cho hết cấp 1, mặc dù có chậm trễ hơn bạn bè nha con!

Trung thu năm nay khác với trung thu mọi năm, ba mẹ sẽ không dẫn con đến nhà bác xem múa lân nữa. Mẹ nghe nói sẽ có chương trình “Bear for Bé” tổ chức vui chơi trung thu tại bệnh viện cho các bệnh nhi, vậy là con sẽ được vui chơi rằm trung thu ở đây rồi.

Con có thấy không? Quanh con vẫn còn ấm áp tình yêu thương của ba mẹ, của người thân, của các y bác sĩ, và của cả những con người đầy lòng nhân ái, thì cơn bệnh quái ác kia chỉ là những thử thách nhỏ trong cuộc đời này thôi con ạ. Con hãy mỉm cười đi, hãy cố gắng ăn uống, nghỉ ngơi và theo sự chỉ dẫn của bác sĩ nha con. Bác sĩ bảo bệnh con nếu có đầy đủ sức khỏe, lạc quan, vui vẻ, bệnh sẽ khỏi nhanh và con sẽ được về nhà đi học, nhưng con phải nhớ là xung quanh con lúc nào cũng tràn đầy tình yêu thương của gia đình và cộng đồng xã hội. Con hãy cố gắng để vượt qua những bệnh tật con nhé.

Tổng kết cuộc vận động sáng tác "Cùng bé đón trăng"

Chương trình “Bear for Bé” phát động đợt sáng tác lần thứ 2 với chủ đề “Cùng Bé Đón Trăng - 2010” tại bệnh viện Truyền Máu Huyết Học TPHCM. Tính đến cuối ngày 13/09/2010, chương trình đã nhận được 13 bài viết và 4 bức tranh từ các bé và quý phụ huynh.

Chúng tôi rất vui mừng và trân trọng khi nhìn thấy từng nét chữ, nét vẽ của các bé, các phụ huynh, mặc dù trong lúc còn biết bao bề bộn, tấp nập, lo toan của cuộc sống thường nhật.

Qua những đợt phát động sáng tác, chúng tôi hi vọng đã tạo điều kiện cho bé và phụ huynh bày tỏ những thương yêu, những trăn trở và cả những niềm tin để mong sẻ chia phần nào những khó khăn, nhọc nhằn trong những ngày tháng thầm lặng vượt lên căn bệnh của mình. Và qua những suy tư của các bé và phụ huynh, từ phía chương trình chúng tôi cũng hiểu được một cách thấu đáo hơn, sâu sắc hơn về những băn khoăn, lo lắng của bệnh nhi và phụ huynh trên nẻo đường chữa bệnh.
Cuộc vận động sáng tác “Cùng Bé Đón Trăng - 2010” nay đã khép lại, nhưng vẫn còn đây những tâm tư, suy nghĩ, sẻ chia còn vương vấn đâu đó trên từng nét chữ chưa ráo mực của bé, của Mẹ của Cha, của những người đang đi qua cuộc đời chợt ngộ duyên với những căn bệnh về đường máu. Xin trân trọng gìn giữ những lời tâm sự này, như một lời nhắc nhở vì sao chúng ta cần có nhiều yêu thương cho các bé hơn.

Xin được gởi lời chúc mừng tất cả những bài viết, tranh vẽ đã tham dự đợt sáng tác này. Bản thân mỗi bài viết đã là một sự thành công. Thành công vì mỗi câu từ, mỗi trang giấy giúp ta được gần nhau hơn, cảm thông hơn và yêu thương hơn.

Kết quả:

GIẢI ĐẶC BIỆT:
1 - Bé Nguyễn Thanh Thanh (13 tuổi,phòng 303) với bài viết “Tết trung thu vui vẻ”
2 - Chị Nguyễn Thị Hồng Nhựt (mẹ của bé Trần Ngọc Trân (9 tuổi, phòng 316), với bài viết “Ước mơ của bé”

Xin cảm ơn chân thành sự tham gia, đóng góp nhiệt tình của các bé và phụ huynh, các tình nguyện viên và bệnh viện Truyền Máu Huyết Học TPHCM đã tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi phát động đợt sáng tác.

Chúng tôi hi vọng sẽ nhận được sự ủng hộ trong những đợt phát động sáng tác sắp tới.

Thay mặt chương trình Bear for Bé đồng kính báo.

Chương trình Bear for Bé

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:

Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]