Theo Cáo phó của tang gia thầy Nguyễn Mộng Giác, chiều nay, 08/7/2012, tại Westminster, California, USA, sẽ tiến hành Lễ Hỏa Táng thi hài Thầy.
Nam Mô A-Di-Đà Phật!
Xin thành kính thắp nén tâm hương để kính tiễn thầy giáo Nguyễn Mộng Giác, Phật tử Pháp danh Thiền Ngộ, về Tây Phương - Lạc Quốc, Tịnh Thổ - An Bang!
Thầy đã sống và với những gì Thầy đã làm nơi trần thế ô trọc này, cũng như Thầy đã biết quay về nương dựa nơi ba ngôi Tam Bảo, chắc chắn rằng khi rời bỏ nó Thầy sẽ thư thái, an nhiên về miền Cực Lạc!
Thành kính chia buồn cùng cô Diệu Chi và Quý tang quyến.
Vĩnh biệt thầy Nguyễn Mộng Giác! Người thầy giáo, dẫu thời gian em được thụ học môn Việt Văn do Thầy giảng dạy tuy ngắn ngủi, chỉ 1 niên khóa, nhưng đã giúp cho em có được một hành trang quý báu về phương pháp nhận định, đánh giá và tư duy trong cuộc sống, đặc biệt là trong lĩnh vực văn học.
Cho đến phút này, em vẫn còn nhớ như in những điều Thầy đã từng dạy:
- Cảm thụ văn chương, phải biết suy xét, cho dù là tác phẩm tả chân, cho dù tác phẩm thuộc loại "nghệ thuật vị nhân sinh", vì tính nghệ thuật, vì cảm xúc, cảm hứng,... không phải bao giờ tác giả cũng diễn tả như chụp ảnh - không dàn dựng, bối cảnh, sự vật hoặc nhân vật,... Cứ nhớ mãi lời bình về cảnh thu qua mấy thi phẩm điển hình của thi nhân VN ta của Thầy.
- Nghị luận văn chương hay luân lý - xã hội, không nhất thiết phải theo trào lưu mà phải từ nhận định của mình, nhưng cái tối quan trọng là phải có luận cứ và minh chứng,... Em còn nhớ mãi lời phê của Thầy về bài văn tập viết tiểu luận đầu tiên của em !
- .....
Thành kính chia buồn cùng cô Diệu Chi và Quý tang quyến.
Vĩnh biệt thầy Nguyễn Mộng Giác! Người thầy giáo, dẫu thời gian em được thụ học môn Việt Văn do Thầy giảng dạy tuy ngắn ngủi, chỉ 1 niên khóa, nhưng đã giúp cho em có được một hành trang quý báu về phương pháp nhận định, đánh giá và tư duy trong cuộc sống, đặc biệt là trong lĩnh vực văn học.
Cho đến phút này, em vẫn còn nhớ như in những điều Thầy đã từng dạy:
- Cảm thụ văn chương, phải biết suy xét, cho dù là tác phẩm tả chân, cho dù tác phẩm thuộc loại "nghệ thuật vị nhân sinh", vì tính nghệ thuật, vì cảm xúc, cảm hứng,... không phải bao giờ tác giả cũng diễn tả như chụp ảnh - không dàn dựng, bối cảnh, sự vật hoặc nhân vật,... Cứ nhớ mãi lời bình về cảnh thu qua mấy thi phẩm điển hình của thi nhân VN ta của Thầy.
- Nghị luận văn chương hay luân lý - xã hội, không nhất thiết phải theo trào lưu mà phải từ nhận định của mình, nhưng cái tối quan trọng là phải có luận cứ và minh chứng,... Em còn nhớ mãi lời phê của Thầy về bài văn tập viết tiểu luận đầu tiên của em !
- .....
Ba mươi chín năm trước, rời "Quang Trung Bình Khê", nhờ thầy A, em đến "Tăng Bạt Hổ" chỉ được 1 tháng. Chắc không có "duyên"!
Nhờ thầy Liễn, thúc phụ của Thầy, em đến "Tây Sơn Qui Nhơn", và "trụ" được ở đó. Do vậy, em được học môn Việt Văn do Thầy giảng dạy.
Lúc bấy giờ Thầy là đương kim Chánh Sự Vụ Sở Học Chánh tỉnh Bình Định. Là quan chức cao cấp nhứt của ngành giáo dục tỉnh nhà, nhưng Thầy rất giản dị. Trong khi vài giáo sư khác cỡi xe hơi đi dạy thì Thầy đến trường bằng chiếc Lambretic trắng và cái cặp da màu nâu cũ kỹ. Cứ nhớ hoài hình ảnh Thầy "phì phèo" điếu thuốc lá capstan loại thường, mỗi khi học trò làm bài,...
Thiệt tình, trong cái tình cảm kính yêu, quý mến của em đối với Thầy, ngoài tình cảm thầy - trò, còn có chút ít gì đó là niềm tự hào, hãnh diện về một con người nổi tiếng xuất thân từ đất "non Tây", quê hương của Thầy và cả của em!
Kính vĩnh biệt Thầy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]