Cách nay ngót 45 năm. Thời còn mài đũng quần trên ghế nhà trường
Trung học Đê Nhứt cấp, lần đầu tiên, tôi, với tư cách là “thuyết trình
viên” cùng bạn Huỳnh Cẩm Đôn, với tư cách là “chủ tọa”, đại diện cho
toán I, thuyết trình trước lớp và cả giáo sư - thầy Đỗ Công Tiếp - về
tác phẩm “Đoạn tuyệt” của nhà văn Nhất Linh.
Tôi vẫn còn nhớ như
in đoạn: “Tiếng người gọi nhau ở dưới đồng đưa lên khiến Dũng nghĩ đến
cái đời của dân quê, cái đời lạnh lẽo, vô vị kéo dài...”
Chính bữa “Chiều hôm ấy, Dũng như cảm thấy tâm hồn của đất nước, mà
biểu hiệu cho đất nước ấy không phải là những bậc vua chúa danh nhân,
chính là đám dân hèn không tên không tuổi. Dân là nước. Yêu nước chính
là yêu chung đám thường dân, nghĩ đến sự đau khổ của đám thường dân.”
Rồi, cách nay hơn 3 tháng. Vào bữa trưa tròn bóng hôm 29/5/2015,
nằm trên cánh võng, dưới bóng tàn cây bàng, của những người kiếm sống
bằng công việc giữ xe ở khu du lịch Eo Gió - xã đảo Nhơn Lý cho nghỉ nhờ
trong lúc chờ xe hơi đưa về lại Quy Nhơn, được trò chuyện với những
đồng bào của mình, tôi càng thấm thía cái “thấy” và cái “nghĩ” của
nhân vật Dũng:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]